Chúa Giêsu phán với những kẻ đang cố gắng tìm kiếm Thiên Chúa một cách vô vọng, đang cố gắng làm lành một cách vô vọng, đang thấy mọi lỗ lực của mình rốt cuộc chẳng được gì, chán nản kiệt sức rồi.
Chúa phán: “Hỡi những kẻ mệt mỏi hãy đến cùng Ta”. Ngài đang mời gọi những người mệt mỏi vì tìm kiếm chân lý. Người Hi lạp nói rằng: “Rất khó tìm thấy Thượng Đế và khi anh đã tìm được Ngài thì anh lại không thể nào nói cho người khác biết về Ngài”. Sôpha hỏi Gióp: nếu ông dò xét há có thể hiểu biết được sự sâu nhiệm của Chúa và thấu rõ Đấng Toàn Năng sao? Chúng ta biết Thiên Chúa không phải do sự tìm tòi của trí tuệ mà do quan tâm chú ý đến Chúa Giêsu. Chúng ta có thể chấm dứt việc tìm kiếm Thiên Chúa khi chiêm ngưỡng Chúa Giêsu , vì trong Ngài chúng ta thấy được Thiên Chúa. Ngài phán: “Hỡi những kẻ mang gánh nặng, hãy đến cùng Ta”. Chúa Giêsu nói về các luật sĩ và biệt phái: “Họ buộc những gánh nặng chất lên vai người ta còn mình thì không muốn đụng ngón tay vào” (Mt 23,4), vì tôn giáo chính thống Do thái là một gánh nặng. Đối với người Do thái, tôn giáo bao gồm những luật lệ, những qui tắc bất tận họ phải tuân thủ, chúng chỉ đạo mọi hành động của họ, lúc nào họ cũng nghe tiếng thôi thúc “ngươi chớ….. ngươi chớ…..”.
Ngay các thầy thông luật cũng nhận thấy điều này. Câu chuyện minh họa sau đây cho thấy những đòi hỏi của luật pháp luôn luôn ràng buộc, dồn ép nặng nề, và không thể thực hiện được. Korak kể: Người láng giềng tôi là một bà góa, bà có hai con gái và một miếng ruộng. Khi bà bắt đầu cày, thì Môsê (ý nói luật Môsê) bảo: ngươi không được cày bò và lừa chung với nhau. Khi bà bắt đầu gieo giống thì ông phán: ngươi không được gieo trong ruộng ngươi hai thứ giống. Khi bà bắt đầu thu hoạch ông bảo: ngươi không được mót lúa sót hay lấy lại những gì ngươi bỏ quên (TL 24,19), cũng đừng gặt đến cuối ruộng (Lv 19,9). Bà bắt đầu đập lúa thì ông bảo: hãy giao cho ta của lễ phần mười thứ nhất và phần mười thứ hai, bà thuận và dâng hết cho ông. Sau đó người đàn bà đáng thương kia làm gì? Bà bán ruộng, mua hai con chiên để hớt lông may áo và để nó đẻ con kiếm lợi. Khi chiên sinh sản thì Aaron bèn đến (đòi hỏi của thầy tế lễ) nói: hãy dâng cho ta chiên con đầu lòng của ngươi, bà chấp nhận đòi hỏi đó và trao nó cho ông. Đến kỳ xén lông chiên, bà hớt lông và Aaron lại đến: hãy trao cho ta lông chiên hớt đầu tiên của ngươi (TL 18,4). Người đàn bà nghĩ thầm rằng: ta không thể chịu nổi ông này, ta sẽ làm thịt chiên mà ăn. Aaron lại đến bảo: hãy giao cho ta cái bả vai, cái hàm và cái bụng (TL18,3). Người đàn bà nói: ngay đến lúc tôi làm thịt nó ông cũng không để tôi yên, thôi tôi sẽ dâng nó luôn. Aaron bèn nói: trong trường hợp đó, nó sẽ hoàn toàn thuộc về ta (Ds 18,4). Ông liền mang nó đi bỏ lại bà góa đang khóc và hai đứa con gái.
Câu truyện kể trên là một thí dụ về những đòi hỏi triền miên mà Luật Pháp đặt trên con người trong mỗi sinh hoạt và hành động của đời sống. những đòi hỏi của Luật Pháp thật là một gánh nặng .
Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta hãy mang lấy ách của Ngài. Người Do thái dùng thành ngữ “cái ách” để chỉ sự thuận phục, phó thác. Họ nói đến cái ách của Luật Pháp, của điều răn, cái ách của Nước Trời, của Chúa Trời. Nhưng Chúa Giêsu dùng những chữ đó trong lời kêu gọi của Ngài với một ý nghĩa rất gần gũi với chúng ta hơn. Ngài nói: “ách Ta êm ái” tiếng dễ chịu, êm ái trong tiếng Hi lạp có nghĩa là vừa vặn, sít sao. Ở xứ Palestine người ta làm ách bằng gỗ cho bò cái. Con bò được mang đến cho người ta đo kích thước, sau đó người ta bào cho cái ách thật nhẵn và đem bò đến để thử. Người ta điều chỉnh cái ách thật cẩn thận sao cho thật vừa để khỏi làm trầy cổ con thú kiên nhẫn.
Có một truyền thống cho rằng Chúa Giêsu là người thợ làm ách giỏi nhất miền Galilê . Ở khắp xứ người ta tìm đến tiệm thợ mộc của Ngài để mua những cái ách tốt nhất và khéo nhất. Thời ấy cũng như bây giờ các cửa tiệm đều treo bảng hiệu trên cửa, và có người bảo rằng bảng hiệu treo trên cửa tiệm mộc của người thợ mộc Nazareth chắc đã ghi là “ách của tôi rất vừa”. Có thể ở đây Chúa Giêsu đang dùng lại cái hình ảnh tiệm thợ mộc ở Nazareth, nơi Ngài đã làm việc trong những năm tháng thầm lặng của Ngài.
Chúa Giêsu phán: “ách Ta rất vừa” Ngài muốn nói rằng: “sự sống Ta ban cho các ngươi để sống không phải là một gánh nặng làm trầy trụa các ngươi; đời sống các ngươi, công tác các ngươi đều được làm sẵn kích thước vừa với các ngươi!” Bất cứ điều gì Thiên Chúa gửi đến cho chúng ta đều đã được làm sẵn để trở nên thích hợp với nhu cầu và khả năng của chúng ta. Chúa có công tác cho mỗi người chúng ta, tất cả đã được đo sẵn vừa vặn với chúng ta.
Chúa Giêsu phán: “gánh Ta nhẹ nhàng”. Có một rabbi nói: “ách ta trở thành bài ca của ta”. Điều đó không có nghĩa là gánh nặng dễ mang, nhưng gánh nặng được đặt trên chúng ta trong tình yêu, được mang trong tình yêu, và tình yêu khiến gánh nặng nhất trở nên nhẹ nhàng. Khi chúng ta nhớ đến tình yêu của Thiên Chúa , khi chúng ta biết gánh nặng của chúng ta là yêu Chúa và yêu người thì gánh nặng đó trở thành một bài ca. Có một câu truyện xưa kể về một người gặp một cậu bé đang cõng một em nhỏ hơn bị què, ông ta hỏi: “Em phải cõng một gánh quá nặng phải không? Cậu bé trả lời: nó đâu phải là gánh nặng, nó là đứa em nhỏ của cháu mà”. Gánh nặng được ban cho trong tình yêu, và được mang trong tình yêu thì luôn luôn nhẹ nhàng.