suy niệm THỨ BA TUẦN II PHỤC SINH

Ga 3,7b-15

Một buổi sớm mai, khi tiếng gà lanh lảnh khắp thôn làng, ánh bình minh đã ló rạng nơi chân trời đông, bác nông dân xách đôi quang gánh ra, tiến lại phía góc gian nhà kho và xốc hai thúng thóc giống để vào quang gánh.

Bác ta làm gì thế nhỉ? – những hạt lúa xôn xao!

Có lẽ bác ấy sẽ đem chúng ta đi trưng bày ở quầy nông phẩm – một hạt thóc lên tiếng.

Chẳng phải chúng ta là những hạt thóc đẹp nhất đó sao, bộ áo của chúng ta vàng óng, thân hình chúng ta chắc mẩy thật là đẹp – hạt thóc khác tiếp lời.

Đúng vậy, qua một đợt lựa chọn, hong phơi, rê, sàng, sẩy khi lúa mới về, thì chỉ hôm qua thôi, chúng ta lại được sàng lọc một lần nữa, chúng ta quả là những hạt thóc đẹp nhất – hạt thứ ba góp ý.

Được mọi người ngắm nhìn, ca ngợi, chúng ta mới thật hạnh phúc làm sao! Hạt thứ tư thêm vào.

Thế là các hạt thóc râm ran trò chuyện bay bổng, không hề để ý đến bác nông đưa chúng qua một chặng đường dài và dừng lại trên một thửa ruộng đã được cày xới…

Ôi! Điều gì thế này? Các hạt thóc đồng loạt la lên trong khi chúng rơi xuống mặt đất sình lầy qua bàn tay của bác nông dân. Thật đau đớn, bộ áo vàng óng của chúng giờ đây nhuốm đầy sình đen. Hạt thóc nức nở khóc thương cho thân phận mình. Trong lòng đất, chúng thấy mình từ từ thối rữa. Ôi, thế là hết những mộng ước vàng son!…

Ít ngày sau, mọi người đi ngang qua thửa ruộng đều trầm trồ: Ồ lúa đã nhú mầm xanh, thật là đẹp! Rồi ngày tháng qua đi, với sự chăm bẵm của bác nông dân, những cây mạ non đã thành những cây lúa đương thì con gái xanh óng mượt. Không còn nằm ru rú trong một góc kho tối tăm, chúng uống no thỏa làn nước mát ngọt dưới chân, đùa giỡn rì rào cùng chị gió và ngắm nhìn bầu trời lồng lộng rộng lớn bên trên, tự do và tự tại lớn lên thật nhanh, hứa hẹn một ngày mùa sẽ bội thu. Bây giờ hạt thóc mới hiểu hết được ý nghĩa của sự tái sinh trong cuộc sống mới và nó thật hạnh phúc vì biết rằng mình sẽ mang hạnh phúc ấm no cho con người.

Trình thuật Tin mừng hôm nay, Đức Giê-su nói: “Các ông cần phải được sinh ra một lần nữa bởi ơn trên.” (c.7) Vâng, để có cuộc sống mới, con người phải thực hiện một cuộc vượt qua như hạt lúa được gieo vào lòng đất, chấp nhận mục rữa để nhú lên mầm sống mới và sống một đời sống mới. Hay như để có thể sinh ra trong cuộc sống mới, chú gà con phải can đảm từ bỏ sự bảo bọc an toàn của vỏ trứng và quả trứng cần phải vỡ ra không còn là quả trứng nữa, khi đó chú gà con được tiếp cận một thế giới bao la rộng lớn hơn, phong phú, mới mẻ và tự do tự tại hơn bội phần. Con người cũng thế, khi được sinh ra bởi Thần Khí, với sự chăm bẵm của Thần Khí, của ơn trên con người được thoát khỏi vỏ bọc qui kỷ, chấp nhận chết đi cho cái tôi còn nhiều đam mê, ích kỷ, huênh hoang tự đắc…; chết đi những thói hư tật xấu của con người cũ. “Gió muốn thổi đâu thì thổi ; ông nghe tiếng gió, nhưng không biết gió từ đâu đến và thổi đi đâu. Ai bởi Thần Khí mà sinh ra thì cũng vậy.” (c. 8) Con người sống theo Thần Khí, sẽ thoát khỏi những ràng buộc của đam mê, vật chất, và tự do trong việc sống thi hành thánh ý của Thiên Chúa.

Như Nê-cô-đê-mô, chúng ta rất ngại phải từ bỏ những gì đã làm nên cách sống và nếp nghĩ của mình. Chúng ta cho rằng làm sao có thể thực hiện được (tái sinh). Như một bậc thầy Biệt phái, Ni-cô-đê-mô có cả một bề dày về cách suy nghĩ và cách sống của ông ta của các bậc lãnh đạo trong dân, và ông khó chấp nhận được sự thay đổi. Chúng ta cũng thường đóng khung con người, môi trường, hoàn cảnh theo quan điểm và cách sống của chúng ta và khó chấp nhận được sự khác biệt. Chúng ta phóng một tầm nhìn và loại ra tất cả những gì không thuộc tầm nhìn ấy. Do đó, chúng ta dễ dàng kết án những gì không hợp với mình. Vì thế, chúng ta rất cần được Thần khí biến đổi trở nên con người mới. Để nhờ Thánh Thần, chúng ta được trở nên con người tự do tự tại, không còn những tâm lý đóng khung, nhỏ nhen, ghen tị, oán ghét, giận dữ, thù hận, chấp nhất… vốn làm trói buộc tâm linh, sự sống khô cằn và rắc gieo đau khổ. Nhờ Thánh Thần, và sống theo Thánh Thần, cuộc sống trở nên muôn phần phong phú, yêu thương, hiệp nhất trong đa dạng, luôn sẵn sàng đáp ứng những nhu cầu cấp bách của cuộc sống.

“Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.” (c. 14-15). Chúa chúng ta đã được giương cao trên thập giá và Ngài đã phục sinh, chúng ta hãy xin người tái sinh chúng ta trong cuộc sống mới, sự sống làm con Thiên Chúa, sự sống hạnh phúc muôn đời. Xin tình yêu và hồng phúc của Chúa phục sinh ở cùng chúng ta, để cũng như Người, chúng ta chấp nhận vác thánh giá mỗi ngày, chấp nhận đóng đinh chết đi cho những thói hư tật xấu hầu cũng được sống lại với Người trong sự sống mới.

Lạy Chúa Giêsu Phục sinh!

Con thờ lạy Chúa bị giương cao trên Thập giá!

Xin trao ban Thần Khí của Người cho chúng con;

Xin thổi luồng Thánh Khí sự sống vào hồn chúng con;

Để chúng con được tái sinh trong cuộc sống mới;

Một cuộc sống phong phú ngập tràn yêu thương,

Một cuộc sống can đảm và không còn sợ hãi trong việc thực thi thánh ý của Thiên Chúa,

Một cuộc sống thoát khỏi những nhỏ nhen tầm thường và vươn hướng lòng lên cao;

Trên đó Chúa đang đón đợi chúng con vào hưởng hạnh phúc bất diệt cùng người. Amen.

Nt. Maria Chinh Anh, OP

Dieser Beitrag wurde unter Bai Viet veröffentlicht. Setze ein Lesezeichen auf den Permalink.

Die Kommentarfunktion ist geschlossen.