1. Nếu kho tàng tượng trưng cho những thứ mà người ta coi trọng, thì hiện nay kho tàng của tôi là gì?
Chúa nói tất cả mọi kho tàng dưới đất đều không an toàn. Tôi nghĩ xem kho tàng của tôi có thực sự an toàn không?
2. “Kho tàng của con ở đâu thì lòng con ở đó”: một trắc nghiệm nữa để giúp tôi biết kho tàng của tôi ở đâu, đó là nhớ xem những khi cầu nguyện lo ra, những khi vừa bừng mắt thức dậy, và những lúc ngồi suy nghĩ vẩn vơ, tôi hay thường nghĩ tới gì? nhớ tới ai?
3. “Con mắt là đèn soi.” Câu này cũng khuyến cáo tôi hãy cẩn thận về những điều tôi nhìn xem và những cách tôi nhìn xem.
Những điều tôi nhìn xem: Tốt hay xấu? Có lợi hay tai hại? Muốn biết hãy nhớ một số cảnh tượng mà tôi đã xem sau đó để lại trong lòng tôi những dư âm gì?
Những cách tôi nhìn xem: tôi nhìn người nghèo hèn thế nào? Tôi có thấy Chúa trong những thứ tôi nhìn không?
4. “Đèn của thân thể là con mắt” (Mt 6, 22)
Em thì quờ quạng trước chiếc gậy trên tay, em thì bám vào vai bạn và hai tay lấn bước. Nơi lớp học, các em dùng bàn tay nhỏ bé của mình để đọc từng chữ.
Tôi chạnh lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này ở một trường khiếm thị. Bất chợt ánh mắt tôi dừng lại ở một em đeo Thánh Giá trước ngực. Tiến lại gần, tôi làm quen với em và được biết trước khi vào trường này, mẹ em đã đưa cây Thánh Giá cho em và bảo: “ Đèn của thân thể con người là mắt, còn đây chính là đèn của tâm hồn con.”
Tôi hỏi em: “Em có vui không?” Thật hạnh phúc.” Em đáp: “Có chứ anh, em đã mất con mắt của thân thể, nhưng thật sự con mắt của tâm hồn em vẫn sáng.”
Nghe lời xác quyết ấy, tôi giật mình tự nghĩ: “Con mắt tâm hồn có bị tắt không nhỉ?”
Lạy Chúa, xin thắp sáng lên trong tâm hồn con ngọn lửa hồng tình yêu Chúa.