Sống trong thế kỷ này chúng ta thấy người ta đã đang xôn xao bàn tán tiên đoán ngày tận thế đã gần kề. Điều xôn xao bàn tán tiên đoán này không lạ vì đã từng xảy ra trong lịch sử nhân loại.
Năm 960 một thần học gia người Đức đã tiên đoán năm 992 là năm tận thế và càng gần đến ngày người ta càng xôn xao lo sợ, nhưng ngày đó đã không tới. Năm 1665 một người Anh tên là Solomon Eccles bị giam tù vì tội chạy trần truồng ngoài đường, trên đầu ông đội một cái chậu lửa đang cháy đốt chất lưu huỳnh và tiên báo ngày tận thế đến. Ngày tận thế đã không đến nhưng một trận lửa cháy dữ dội xảy ra tại thành phố London năm 1666.
Đến năm 1874, Charles Taze Russell, vị sáng lập giáo phái Nhân Chứng Giêhovah tuyên bố ngày Chúa tái quang lâm đã được xác định, người ta có 40 năm kể từ năm 1874 cho đến năm 1914, để một là chấp nhận đức tin hai là bị tiêu diệt. Sau đó, ông sửa đổi lại là một ngày rất gần sau năm 1914.
Rồi năm 1999 có thể nhiều người trong chúng ta đã đọc được bài báo khoa học cho rằng có vụ nổ mặt trời và một miếng vỡ ra rớt trúng trái đất vào tháng 9 làm cho nước biển sôi lên bốc hơi làm thành làn mây mù che khắp mặt đất, ánh nắng mặt trời không chiếu qua được khiến trái đất bị đông lạnh và khoảng 70, 80 phần trăm các sinh vật trên mặt đất bị chết hết. Rồi đến cuối năm với con bọ Y2K, nhiều người không dám đi đâu vì sợ tận thế.
Tuy nhiên, theo ước tính khoa học, giống như bóng đèn sau một thời gian cháy sáng bóng đèn sẽ tắt, mặt trời sau đây 5 tỷ năm sẽ không còn chiếu sáng nữa và sẽ làm tiêu hủy luôn trái đất và cả thái dương hệ, nhưng điều đó không có nghĩa là tiêu hủy cả vũ trụ. Có những tinh tú khác còn kéo dài khoảng 15 tỷ năm. Và như vậy theo khoa học nếu không có gì ngoại thường xảy ra cho trái đất thì còn lâu mới tận thế.
Bao giờ tận thế? Qua bài tin mừng chúng ta vừa nghe, Chúa Giêsu bảo: “Còn về ngày đó hay giờ đó thì không ai biết được, dù các thiên thần trên trời, dù Con cũng chẳng biết, chỉ trừ một mình Thiên Chúa Cha biết mà thôi.”
Qua lời trên, Chúa bảo chúng ta: Chúng ta không ai rõ được tương lai. Nhìn lại lịch sử con người hiện đại, có ai trong chúng ta cách đây 50 năm dám quả quyết là con người sẽ lên được mặt trăng và người ta có thể theo dõi qua truyền thanh truyền hình? Hoặc cách đây 10, 15 năm về trước, có ai biết được kỹ thuật điện toán, computer, máy fax, internet, màng lưới điện toán, đã đang ảnh hưởng chi phối đời sống con người như thế nào, và sau đây 20, 30 năm cứ với đà tiến của kỹ thuật điện toán hôm nay, thế giới này sẽ ra sao? Hay có ai nghĩ được chế độ Cộng Sản Nga sô và Đông Âu cũng như bức tường Bá Linh lại bị xụp đổ nhanh chóng như vậy?
Chúng ta không biết được tương lai, nhưng Thiên Chúa biết. Thiên Chúa biết và lo liệu sắp xếp điều tốt nhất cho chúng ta. Chúng ta thường nghe mình tính không bằng trời tính. Chuyện kể rằng một chiếc tàu chẳng may bị bão táp đánh chìm, tất cả đều chết trừ ra một người sống sót trôi dạt vào một hoang đảo. Ông cầu nguyện xin Chúa cứu giúp và hằng ngày ông đưa mắt nhìn ra ngoài khơi với sự tuyệt vọng. Dần dần ông dựng một cái chòi để ở, và rồi một hôm ông vào rừng trở về thấy cái chòi của mình đang cháy, ông đau khổ và tức giận. Tuy nhiên, ngày hôm sau một chiếc tàu ghé hòn đảo và cứu vớt ông. Ông hỏi họ: “Làm sao các người biết tôi ở đây mà cứu giúp?” Họ trả lời: “Chúng tôi nhìn thấy khói lửa cháy bốc lên.”
Chúng ta không biết được tương lai của thế giới và ngày tận thế của đời mình, nhưng Chúa biết và Chúa yêu thương lo liệu cho chúng ta, điều chúng ta cần làm là sống cuộc sống hiện tại hàng ngày một cách ý nghĩa bình an với niềm tin tưởng vào sự quan phòng yêu thương của Chúa Mẹ. Có người ước tính rằng trung bình một người Mỹ hoang phí 40 giờ nhàn rỗi một tuần. Trong số đó, 15 giờ ngồi trước Tivi. Việt Nam mình dùng để luyện phim chưởng đến độ có khi bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu để số giờ đó đi bộ thì trong một năm đã có thể đi được từ Đông sang Tây, từ Boston sang California, hoặc đầu tư vào việc học hành thì sẽ lấy được bằng Cao học Quản Trị Thương Mại trong 2 năm.
Như chúng ta rõ, thế giới hôm nay thay đổi quá nhanh quá lẹ, máy móc điện tử mua chưa kịp xài, chưa kịp hiểu hết công dụng đã lỗi thời, nhiều công ty đang thu nhỏ lại, cắt giảm những nhân viên quản trị hoặc những người thợ thiếu tài năng. Nhiều người đang lo ngại quỹ trợ cấp xã hội của chính phủ liên bang Hoa Kỳ không biết còn kéo dài được bao lâu. Chúng ta không rõ những gì sẽ xảy đến, nhưng có một điều chúng ta biết rõ được rằng nếu chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng, chúng ta có cơ hội sống còn nhiều hơn. Do đó mỗi người chúng ta được mời gọi lợi dụng thời giờ Chúa ban để đầu tư để sinh lợi, và người ta bảo rằng có hai điều đầu tư sinh lợi nhiều nhất. Điều thứ nhất là đầu tư thời giờ vào gia đình bạn bè. Trong một xã hội cạnh tranh chúng ta cần có nhau, cần nâng đỡ khích lệ lẫn nhau, và điều thứ hai là thời giờ dành cho Thiên Chúa với những công việc bác ái phục vụ. Thiên Chúa sẽ giúp đỡ chúng ta khi phải đối diện với một tương lai không rõ, không biết.
Maurice Druon bảo rằng: “Người nào cũng có hai bàn tay, nhưng chỉ rất ít người biết điêu khắc. Người nào cũng có cơ hội, nhưng chỉ rất ít người biết nắm lấy cơ hội, lợi dụng cơ hội.” Thiên Chúa trao ban cho mỗi người thời giờ cũng như những cơ hội, và phải chăng chúng ta đã biết dùng thời giờ và lợi dụng cơ hội để sống cuộc sống hôm nay đầy an bình hạnh phúc, và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống mai sau, để rồi khi giờ chết đến không phải ân hận tiếc xót vì tất cả đều đã quá muộn đối với chúng ta?
Lm. Louis Minh Nhiên, CMC