„Vừa tảng sáng, Người trở lại Đền Thờ. Toàn dân đến với Người. Người ngồi xuống giảng dạy họ. Lúc đó các kinh sư và người Pha-ri-sêu dẫn đến trước mặt Đức Giêsu một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình. Họ để chị ta đứng ở giữa, rồi nói với Người : “Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình. Trong sách Luật, ông Mô-Sê truyền cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao?“. Họ nói thế nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Đức Giêsu cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ: „Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi“. Rồi Người lại cúi xuống viết trên đất. Nghe vậy, họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi. Chỉ còn lại một mình Đức Giêsu, và người phụ nữ thì đứng ở giữa. Người ngẩng lên và nói: „Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?“ Người đàn bà đáp: “Thưa ông, không có ai cả“. Đức Giêsu nói: “Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa!“. (Ga 8, 2-11)
Khi những vị kinh sư và pha-ri-sêu lôi người phụ nữ đến trước mặt Chúa Giêsu. Đám dân chúng tò mò đi theo, vây quanh Chúa Giêsu và người phụ nữ phạm tội, người nào trên tay cũng lăm lăm một hoặc hai cục đá, có cục bằng nắm tay, có cục lớn hơn, có cục bằng cả bàn tay xòe ra. Họ chỉ chờ Chúa Giêsu nói một lời đồng ý với Luật Mô-Sê là những cục đá sắc nhọn kia sẽ bay tới tấp vào người phụ nữ khốn khổ, khốn nạn đang khổ sở, thẹn thùng nhục nhã, cúi gục mặt nhìn xuống đất, quần áo xốc xếch, mái tóc rối bời che phủ hết khuôn mặt, đứng giữa đám đông.
Chúa Giêsu thương cảm nhìn chị ta, xót xa cho người đàn bà tội lỗi. Ngài đã có kinh nghiệm về sự hận thù, sự nổi giận của đám kinh sư và pha-ri-sêu này khi Ngài tranh luận với họ về lời chứng của Ngài liên quan đến bản thân Ngài, “Họ liền lượm đá để ném Người, nhưng Đức Giêsu lánh đi và ra khỏi Đền Thờ“ (Ga 8,59) nên Ngài thương xót cho người đàn bà tội lỗi đứng đó.
Ngài nhìn đám đông ồ ạt, hỗn độn, ồn ào, tức giận bừng bừng. Ngài không nói gì, chỉ lẳng lặng điềm đạm khoan thai ngồi xuống đất. Chúa Giêsu đọc được lòng độc địa thâm sâu của những vị kinh sư, tư tế và pharisêu này. Đối tượng họ muốn ném đá chính là Ngài, „Họ nói thế nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người“ vì thế Ngài rất đau buồn, vì biết chắc những người đó chỉ muốn hại mình. Ngài cúi mặt xuống, cũng có thể Ngài thương hại kẻ phạm tội nên không nhìn thẳng chị tránh cho chị sự xấu hổ, Ngài lấy tay vẽ ngoằn ngoèo trên đất.
Ngài biết rằng theo luật Mose: Trong ba tội nặng phải chịu chết là
1. Phạm thượng.
2. Gian dâm.
3. Thờ ngẫu tượng.
Nếu Ngài nói: „Theo luật Mose thì các ông cứ ném đá đi thì chính những gì Ngài đã làm khi đi rao giảng: như Ngài đã từng xưng mình là Con Thiên Chúa. Ngài ngồi đồng bàn với kẻ thu thuế, Ngài đụng vào chữa lành những người họ cho là tội lỗi như người cùi, người ăn xin, người mù, câm, điếc….
Nếu Ngài nói không được ném đá là Ngài phá luật Mose thì đàng nào cũng chính Ngài là người sẽ bị những cục đá kia lao vào người mình.
Nếu Ngài nói, người nam phạm tội gian dâm với người nữ này đâu?thì cũng chính Ngài sẽ bị ném đá ngay.
Họ cứ hỏi mãi nên Ngài ngẩng đầu lên và nói: „Ai trong các ông sạch tội thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi“.
Vẻ điềm đạm trong lời nói khôn ngoan uy quyền của Ngài có một mãnh lực to lớn khiến sự tức giận sùng sục của đám đông từ từ hạ xuống. „Ai trong các ông sạch tội thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi“. Lời này Chúa Giêsu đánh thẳng vào tim óc của từng con người đầy tội lỗi mà vẫn cho rằng mình tốt lành, vẫn hiu hiu tự đắc cho là mình đạo đức, mình là kinh sư, tư tế hướng dẫn bao nhiêu giáo dân, mình là những tín hữu (Pha-Ri-Sêu). giữ lề luật nghiêm nhặt cơ mà.
Một lúc sau, tất cả các kinh sư, các người pha-ri-sêu và đám đông hiếu kỳ vây quanh người phụ nữ tội phạm lần lượt bỏ đi hết „chỉ còn lại một mình Đức Giêsu và người phụ nữ, người phụ nữ đứng ở giữa“ (Ga.8,9b). Vâng, người phụ nữ phạm tội đang đứng giữa những cục đá mà đám đông đã để lại dưới chân họ.
Chúa Giêsu ngẩng đầu lên và lên tiếng với người phạm tội: „Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?“. „-Thưa ông, không ai cả“. „-Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa!“ (Ga 8,11).
Trong ba năm đi rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu chỉ làm có hai việc chính yếu là thương yêu và tha thứ. Ngài tha thứ và khuyên người phạm tội, đừng phạm tội nữa.
*
Tôi là một người trong đám đông, tôi chính là người bỏ hai cục đá trên tay xuống đất trước tiên và là người thứ nhất rời khỏi vòng tròn đám đông này. Lời nói của Chúa Giêsu khiến tôi giật mình, vội nhìn lại tâm hồn mình, thấy mình tội lỗi hơn ai cả, tội lỗi chất chồng theo năm tháng, bản thân chỉ là kẻ hèn mọn, xấu xa, tôi cũng đã có lần phạm tội như người phụ nữ này, sao tôi không tự ném đá tôi mà tôi lại lăm lăm trong tay hai cục đá to để sẵn sàng ném vào người phụ nữ chân yếu tay mềm kia?
Bao nhiêu tội lỗi, nào tham lam của cải, ưa chuộng vật chất, máy móc hiện đại, quần áo sang trọng, lúc nào cũng tích trữ mua thêm cái này, cái khác trong khi bao nhiêu người cần sự giúp đỡ của mình, mình vẫn làm ngơ. Các em bé mồ côi thiếu ăn thiếu mặc, những người cùi trong các trại phong thiếu thuốc men, quần áo và cần chăm sóc an ủi biết bao. Có một cái nhà để ở rồi mà vẫn còn cứ thu thu góp góp mua thêm nhà để cho thuê lấy thêm lợi nhuận và để phô trương. Tôi chỉ giao thiệp với những ai giàu có, nhiều bằng cấp, có địa vị, mới đáng cho tôi qụy lụy, kính trọng, trong khi thấy ai nghèo khó, quê mùa ít học thì tôi khinh khi không thèm nhìn đến. Thế thì đâu là bác ái theo Lời Chúa dạy.
Xét mình theo 10 Điều Răn Đức Chúa Trời và 6 Điều Răn Hội Thánh thì tội lỗi của tôi chồng chất vô vàn. Tội nào cũng là tội phạm đến Danh của Chúa; cũng đáng bị ném đá, chớ có phải chi tội ngoại tình mới bị ném đá đâu. Người phụ nữ phạm tội này nhiều khi vì hoàn cảnh ngang trái hay nghịch cảnh bị ép buộc, bị hiếp dâm v.v… thế mà chỉ người phụ nữ mới bị lên án? Còn người „nam nhi“ cùng phạm tội thì sao? Sao luật của Do Thái thời đó và luật của Việt Nam giống nhau ở điểm thiên vị, trọng nam khinh nữ như thế ư !?
Tạ ơn Chúa, qua đoạn Phúc Âm này Chúa cho con nhận ra, khi mọi người phán đoán, lên án mình thế nào thì sau cùng chỉ còn mình với Chúa. Chỉ còn mình với tội lỗi mình gây ra thì mình phải có trách nhiệm với chính mình, với mọi người chung quanh mình, với chính Chúa mà thôi.
Nếu mình cứ sống theo thói đời thì mình sẽ đi nghịch lại với mình, vì mình hay hùa theo đám đông và chỉ sống trong dư luận. Như thế tự mình sẽ đánh mất chính mình. Chúa tha tội và khuyên „đừng phạm tội nữa“, nhưng mà mình vẫn yếu đuối, vẫn có thể phạm tội hoài.
Lạy Chúa, xin dạy con biết dừng lại khi con có ý muốn xét đoán một ai. Xin dạy con biết nhìn lại mình dưới ánh sáng của Thánh Thần Chúa để con biết tránh xa tội lỗi. Xin giúp con can đảm vượt thắng chính mình để con biết sống bác ái, xứng đáng làm chứng nhân cho Chúa ở thế gian này. Amen.
Elisabeth Nguyễn (mùa chay 2017)