“Khi đã đến ngày lễ thanh tẩy của các Ngài theo luật Mô-sê, bà Maria và ông Giuse đem con lên Giêrusalem để tiến dâng cho Chúa” (Lc 2,22-38)
Hôm đó, tại đền thờ Giêrusalem, chẳng mấy ai để ý đến vợ chồng trẻ nghèo nàn đang xếp hàng giữa đám đông tiến nơi hành lễ. Người chồng, nét mặt trầm tư nghiêm nghị, tay xách chiếc lồng chim là lễ vật của lớp dâng nghèo. Còn người vợ, dáng hiền lành khép nép âu yếm ôm chặt cậu con trai đầu lòng, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Họ bình dị quá, tầm thường quá đến nỗi chẳng ai có thể đọc hết nỗi vui mừng trong lòng họ, cũng như chẳng ai có thể nhận ra cậu bé trai chính là Ðấng Thiên Sai, là Con Thiên Chúa giáng trần.
Ðám đông không hay biết nhưng Giuse và Maria thì biết rõ con mình, vì thế cả hai đang đắm chìm trong tâm tình tạ ơn sốt mến…
Ðột nhiên một ông lão tên là Si-mê-on, ông là người công chính. Tiến đến cúi chào họ và ngỏ ý muốn ẵm bồng Hài Nhi. Maria dịu dàng trao con cho ông. Vừa ẵm lấy hài nhi Giêsu trên tay, mắt ông sáng ngời lên nét rạng rỡ, ông thốt lên lời chúc tụng: ”Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ. Chúa đã dành sẳn cho muôn dân: đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại, là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài”
Nghe lời ấy, Giuse và Maria càng ngạc nhiên vì những lời ông Simêon vừa nói về Người. Thế rồi, quay sang Maria, ông nói với Mẹ Hài Nhi: ”Thiên Chúa đã đăt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en phải vấp ngã hay được chỗi dậy…Còn chính Bà thì một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà, ngõ hầu những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người phải lộ ra.”
* * *
Khi suy ngắm mầu nhiệm dâng Chúa Giêsu với khung cảnh tế lễ trong Ðền Thờ, con liên tưởng đến hiến lễ cuối cùng Chúa Giêsu con Mẹ hoàn tất sứ mạng cứu chuộc loài người. Hôm nay, Mẹ âm thầm ẵm bồng Hài Nhi Giêsu nguồn hạnh phúc tuyệt đối của đời Mẹ lên Ðền Thánh để dâng Người cho Thiên Chúa.
Thế rồi hơn ba mươi năm sau, Mẹ âm thầm đi bên cạnh con mình lên đồi Can-vê để cùng với Người hiệp dâng lên Chúa Cha hy lễ cao vời là chính Ðức Giêsu Kitô con Mẹ. Và dưới chân thập giá cũng chính đôi bàn tay Mẹ ẵm lấy thi thể đẫm máu của Con yêu dấu chết vì tội lỗi nhân loại.
Trong ngày truyền tin, Mẹ đã thưa “Xin Vâng” thì nay Mẹ sống trọn vẹn lời thân thưa đó. Mẹ không giữ lại cho riêng mình một chút gì dù đó là người con yêu quí mà Mẹ khó nhọc mang nặng đẻ đau, Mẹ cũng vui lòng dâng Người cho Thiên Chúa vì Mẹ biết rằng trước khi là con của Mẹ, Người đã là Con Thiên Chúa. Trước khi thuộc về Mẹ, Người đã hoàn toàn thuộc về Ðấng đã sai Người đến thế gian. Mẹ dâng Chúa Giê-su cho Thiên Chúa để nhìn nhận rằng chỉ Thiên Chúa mới có toàn quyền trên Người. Mẹ dâng trao dù không biết những gì sẽ xảy đến với người con chí ái.
Mẹ ơi, Mẹ quảng đại quá. Còn con, con thật khó lòng cho đi những gì mình có và thật khó hơn nữa khi đó là tất cả những gì quí báu nhất của đời con: một mái ấm gia đình, một người thân thương, một môi trường gắn bó, một công việc thích hợp, một chổ đứng an toàn…Làm sao có thể cho đi khi biết rằng hiến dâng có nghĩa là sẳn sàng đón nhận tất cả những gì sẽ xảy ra sau đó? Làm sao có thể cho đi, vì cho đi là kèm theo sự mất mát?
Thế nhưng, hôm nay con đọc lại đoạn tin mừng và suy ngắm mầu nhiệm Mẹ dâng Chúa Giêsu lên Ðền Thánh, con cảm nghiệm được rằng đối với Mẹ chỉ cần ý Chúa được thực hiện thì trong lòng Mẹ hoan hỉ lắm rồi, còn những công việc, địa vị dù trang trọng hay tầm thường thì trước mặt Chúa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chính tâm tình khiêm hạ và tín thác đó Mẹ đã đón nhận thánh ý Chúa trong mọi hoàn cảnh, mọi tình huống của cuộc đời. Mẹ trở nên cao trọng được chọn làm Mẹ của Con Một Chúa Trời.
Con nhìn lại bản thân con thấy mình ích kỷ quá, con chỉ muốn giữ Chúa cho riêng mình con thôi. Trong cuộc đời của con cũng có biết bao lần Chúa gởi đến cho con những sứ điệp tương tự như thế. Những lúc con gặp khó khăn, đau buồn, ốm đau ngã bệnh những bất ngờ trái ý. Chính lúc đó thay vì tìm xem ý Chúa muốn nói gì với con qua những sự kiện kia, thì con lại đâm ra cau có phàn nàn không tin tưỡng vào tình yêu Chúa dành cho con. Con không muốn làm những gì ngược với sở thích, vì thế con tìm đủ mọi lý lẽ để biện hộ cho mình, con đổ lỗi cho tất cả mọi thứ, trừ ra chính mình con. Thật tội nghiệp cho con nếu con chỉ biết sống theo ý riêng của mình, thay vì con sống theo thánh ý Chúa, như thế có phải tốt đẹp trọn vẹn không? Con đã quên rằng xưa kia Mẹ đã thưa < xin vâng> với trọn tấm lòng đầy tín thác, Mẹ đã gạt bỏ ý muốn của Mẹ để chọn ý Chúa làm ước nguyện của mình.
Mẹ ơi, xin Mẹ hãy dạy con biết đón nhận tất cả những gì xãy đến trong cuộc đời con với tâm tình của Mẹ.
Xin Mẹ hãy dạy con biết đón nhận ý Chúa trong mọi hoàn cảnh của đời con bằng tiếng ”Xin Vâng” đầy tín thác của Mẹ.
Xin Mẹ hãy dạy con biết sống quảng đại như Mẹ. Biết nhìn đến những người chung quanh, không phải nhìn chỉ để mà nhìn nhưng là để mang đến cho họ một quả tim tràn đầy yêu thương chính là mang đến cho họ Chúa Giêsu con của Mẹ.
Xin Mẹ hãy dạy con biết dâng lại cho Chúa tất cả, vì tất cả đều là của Chúa trước khi là của con. Con không được giữ lại bất cứ thứ gì cho riêng mình vì một khi giữ lại như thế con sẽ vô tình phá hỏng những gì Chúa đặt vào tay con. Nếu xưa kia Mẹ đã ích kỷ giữ Chúa Giêsu cho riêng Mẹ, thì ai sẽ mang lại ơn cứu độ cho nhân loại chúng con.
Sau cùng, con muốn mượn lời kinh dâng hiến của thánh I Nhã, để kính dâng lên Chúa tâm tình tín thác trọn vẹn của con trong giây phút này:
Lạy Chúa,
Xin hãy nhận lấy tất cả tự do, trí khôn và cả ý chí của con.
Tất cả những gì con có và đang làm chủ.
Chúa đã ban cho con, nay con xin dâng lại cho Chúa.
Vì tất cả là của Chúa,
Xin Chúa hãy sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Lạy Chúa! xin ban cho con tình yêu và ân sủng. Ðối với con, thế là đủ. Amen.
Magdalena BíchVân